CƯNG CHIỀU SÁT THỦ
CƯNG CHIỀU SÁT THỦ
溺爱杀手
Tác
giả: Phượng Khi Vũ 凤崎舞.
Người dịch: QT đại ca.
Thể loại: hiện đại, ấm áp, HE.
Editor: Ke.
Ebook: Sky
Nguồn: Vnsharing - Bách hợp tiểu thuyết – Tàng Mộng Các
Văn án:
Sát thủ biết
yêu sẽ không
còn là sát
thủ.
Nhưng sát thủ
khi yêu có thể trở thành đệ nhất sát thủ.
Tây nam Thiểm
Tây, thành Quân Sơn.
Đêm.
Từ nóc nhà quan sát toàn thành thị được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp do các ngọn
đèn mang lại. Nàng đang chờ đợi. Đợi tin nhắn của một người mà vĩnh viễn có thể
không tới.
Có lẽ, nếu như nàng đủ mạnh mẽ, nàng nên sát cánh bên đại tỷ, cùng đại tỷ đi
thay đổi vận mệnh của chính mình.
Thế nhưng trên đời không có nếu như.
Cơ chế quản lý vũ khí ở Trung quốc rất nghiêm khắc cho nên nhiệm vụ này đối với
tập đoàn sát thủ "Hắc sắc chỉ vân" đúng là thích hợp nhất!. Nàng đang
mai phục để thực hiện nhiệm vụ ám sát một thương nhân Quảng Đông. Nhưng nàng chậm
chạp không động thủ.
Bởi vì, một khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng phải quay về Nam Dương. Mà trong khoảng
thời gian này, đại tỷ của nàng đang ở trên một du thuyền xa hoa nào đó ở Thái
bình dương tính kế.
"Đinh linh linh —— đinh linh linh ——"
Trên nóc tòa nhà trống trải tiếng chuông điện thoại có vài phần nổi bật hơn
bình thường.
Mở điện thoại di động, không hiện số người gửi đến, tin nhắn là một ít ký tự A
rập không rõ nghĩa, một ít chữ tượng hình cùng một số ký hiệu kỳ quái. Nhưng
nàng lại kích động quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
"Ta tự do rồi!"
Chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này!.
Tin nhắn kỳ quái kia chính là từ đại tỷ của nàng dùng mạng lưới trang bị kỹ thuật
tối tân xâm nhập vệ tinh của quân đội Mỹ gửi cho các sát thủ của “Hắc sắc chỉ
văn” chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Sát thủ chủ lực của “Hắc sắc chỉ văn” là “ Thập kiệt thập lục hùng”, tất cả mọi
người cùng lúc đó đều nhận được tin nhắn:
"Chương trình tự hủy, mọi người tự tìm chỗ ẩn nấp, cần hỗ trợ thì đến Tứ
Xuyên-Trung quốc. Địa điểm thâm nhập theo bản đồ số 3, phương thức liên lạc
dùng phương án số 7. Đại tỷ, Vu Linh".
Cửu Dạ quỳ gối trên nóc nhà hướng về phía Thái Bình Dương, yên lặng cầu khẩn, cảm
tạ thần của bọn họ "Linh đại nhân" đem cho bọn họ hy vọng, cảm tạ đại
tỷ "Vu linh" đem cho bọn họ tự do. Nàng cầu khấn vì nguyện vọng của
những chiến hữu đồng dạng sinh trong bóng tối, chết cũng trong bóng tối nay đã
được thực hiện, đồng thời, mặc niệm tên của bọn họ.
“Tự do!”.
Thành Quân Sơn ban đêm luôn luôn nhiều mây, không thấy trăng. Buổi tối 9
giờ.
Cửu Dạ bưng khay trà vừa đi vừa nghĩ trong lòng, phòng làm việc của tổng giám đốc
hình như ở cuối tầng này thì phải. Phía sau truyền đến tiếng bước chân cực nhỏ,
thần kinh nàng theo phản xạ trở nên cảnh giác. Cửu Dạ vẫn như giữ nguyên trạng
thái tiến về phía trước nhưng người phía sau gia tăng tốc độ, càng ngày càng gần.
Đến lúc tới phía sau đột nhiên thò tay nắm lấy vai nàng.
Cửu Dạ chân phải hung hăng đạp trên mặt đất, thân thể dùng không thể nhìn thấy
tốc độ xoay tròn một trăm tám mươi độ, xuất một cước. Một cước này dùng tám phần
mười lực.
Ai dè phía sau đối phương bỗng nhiên lao ra một người, hoảng hốt, thân hình của
người này khiến nàng đột nhiên thu lực, muốn thu chân lại nhưng không thành.
Người này kịp thời đem mục tiêu của nàng kéo sang một bên. Khó khăn lắm mới
tránh khỏi công kích.
Hứ? Còn có phía dưới!
Công phu mèo quào cũng dám đánh lén nàng?. Chưa hết chiêu cũ, chiêu mới đã đến.
Chân trái quét một cái, nhất cước đá vào mắt cá chân của đối phương. Chỉ nghe
thấy tiếng đàn ông kêu “Ối” một cái, ngã xõng xoài trên mặt đất. Cửu Dạ có dự cảm
không tốt, tập trung nhìn kỹ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục té
lăn trên đất, bên cạnh có một mỹ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi, tay cầm văn kiện,
một tay dìu hắn, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: "Ba, không sao chứ?"
Thấy rõ hình dạng của người kia, Cửu Dạ cằm rơi xuống đất. Đây, đây, đây không
phải là chủ tịch công ty sao? Nàng là đang đem trà đến cho ngài mà. . . .
Cửu Dạ rất muốn nói: ngài không có việc gì chứ?.
Lại muốn nói: xin lỗi, tôi không phải cố ý.
Nhưng cuối cùng lại hé miệng nói:
"Chủ tịch. . . . . . Ngài, ngài đừng đuổi việc tôi. . . . . ."
". . . . . ."
Chủ tịch cùng vị mỹ nữ kia nhìn Cửu Dạ, chủ tịch là phẫn nộ cùng không biết nói
gì cho phải, còn vị mỹ nữ kia là đang mím môi nén cười. Ánh mắt như đang nói:
"Xem ra ngươi khó có tiền đồ!"
An tĩnh.
An tĩnh.
Một lúc lâu, tiểu thư đỡ chủ tịch đứng lên, chủ tịch đang đau, chưa kịp mở miệng
mắng chửi người thì tiểu thư bên cạnh đã mỉm cười, đem nàng nhìn hết một lượt hỏi:
"Cô là người của bộ phận nào?"
Xong rồi, đã hỏi đến là người của bộ phận nào thì khẳng định là muốn đuổi việc
rồi!
Cửu Dạ ấp a ấp úng đáp: "Phòng. . . . . . tài liệu. . . . . ."
"Cái gì?".
Cửu Dạ thấy nàng nghe không rõ, liền nói lại: "Tôi là nhân viên mới vào
làm từ tháng trước tại phòng tài liệu. . . . . ." Hai vị đại nhân, tôi dù
gì cũng làm đủ một tháng, hai vị muốn đuổi cũng phải trả cho tôi một tháng tiền
lương.
Phòng tài liệu có ba người, một chủ nhiệm, hai cán sự, chuyên môn phụ trách phô
tô văn kiện tư liệu cho công ty. Nói trắng ra là làm tạp dịch.
Chủ tịch xoa xoa thắt lưng, nhíu mày nói: "Đã muộn thế này sao cô còn chưa
về?"
Cửu Dạ trên lưng ướt đẫm mồ hôi, nói: "Tôi là vội tới đem trà cho chủ tịch
cùng tổng giám đốc. . . . . . Tằng bí thư nói nếu tối nay có thể tăng ca sẽ bao
tôi ăn khuya. . . . . ."
Tằng bí thư là bạn tốt với tiểu thư, kiêm bảo mẫu, ngày hôm nay có việc về nhà,
đã xin phép, nhưng lo lắng vị tiểu thư này nên lúc gần đi đã lưu lại một thánh
chỉ bảo Cửu Dạ-là nhân viên hạng chót còn chưa nhận được tiền lương bò từ tầng
1 lên tầng 27 bưng trà.
Cửu dạ nghĩ tới đây thì ủy khuất, nước mắt nước mũi trào ra nói: "Tôi bị
say máy bay, say ca-nô, say xe lửa ô tô, còn say thang máy. . . . . . Không đi
thang máy mà đi thang bộ từ tầng một lên đây. . . . . . Chưa cho phí tăng ca
thì thôi, còn. . . . . . Chủ tịch, ngài nghìn vạn lần đừng đuổi tôi. . . . . ."
Chủ tịch xấu hổ mà lại hồ nghi nhìn nàng, nghĩ thầm công ty của hắn sẽ không nhận
một người không có tố chất như thế này chứ?. Nhìn bộ dáng khóc lóc đến khoa
trương của nàng, hay là giả khóc. . . . . . Ăn mặc cũng có vẻ quê mùa, có khi
nào là kẻ trộm?. Trong lòng đang do dự không biết có nên gọi bảo vệ hay không.
May là tiểu thư lúc này nói mới cắt đứt được màn biểu diễn của Cửu Dạ. "A,
có phải cô là nhân viên mới kia, Vệ Thần?"
Cửu Dạ vội gật đầu: "Đúng, đúng là tôi!". Tên giả của nàng đúng là Vệ
Thần!. "Vậy được rồi cô đi xuống phía dưới đi". Tiểu thư đỡ chủ tịch
vào phòng làm việc. "Rầm" một tiếng, cửa đóng lại. Cửu Dạ ngây ngốc
nhìn cánh cửa, lại nhìn khay đựng trà cùng điểm tâm trong tay. Bây giờ nên đi
xuống hay gõ cửa đi vào?.
"Hai vị đại nhân đêm hôm khuya khoắt còn không về ở lại phòng làm việc
nghiên cứu cái gì? Đầu óc người có tiền thật khó hiểu. . . . . Nói tóm lại rốt
cuộc ta có bị đuổi hay không. . . . . ." Cửu Dạ thu hồi gương mặt thật thà
nịnh nọt, cười khổ một tiếng, "Xem ra, ta vẫn chưa thích nghi được với cuộc
sống bình thường. . . . . ."
Tuy nói Cửu Dạ là cao thủ có thể dễ dàng ra vào văn phòng của tổng thống Mỹ,
tinh thông đa ngôn ngữ, bách độc bất xâm, thân thủ bất phàm, nhưng thật đáng tiếc
chính là Trung quốc là nơi coi trọng "Bằng cấp", nàng thứ nhất không
có bằng cấp, thứ hai không có kinh nghiệm, có thể đi làm ở một công ty lớn như
vậy quả thật là một kỳ tích!
Áp lực cạnh tranh công việc ở Trung quốc rất lớn, rất nhiều sinh viên muốn vào
đây làm tạp vụ còn không được. Trà trộn trong thành phố để tránh né truy binh của
“Hắc sắc chỉ văn” là tốt nhất. Vì vậy, để được bảo lãnh cho trọ ở ký túc xá nhỏ
của công ty nàng chấp nhận bị chủ nhiệm chèn ép, tăng ca làm hộ, chịu bị bóc lột.
Xét cho cùng nàng là dân nhập cư trái phép, nếu bị phát hiện ra thì phiền lắm.
Nếu bây giờ nàng không bị truy đuổi, thì có thể lấy ít tiền lẻ ở ngân hàng Thụy
Sĩ nghiễm nhiên mua một cái thân phận giả tốt hơn rồi!. Trong lúc Cửu Dạ đang
ngây ngô suy tư, cửa phòng lại mở.
“Cộp cộp cộp” tiếng giày cao gót của tiểu thư vang lên, nàng bước ra tiếp nhận
khay trà trong tay Cửu Dạ nói: "Cô xuống đi."
Cửu Dạ kinh sợ nhìn nàng: "Tôi. . . . . . Tôi cứ thế này mà đi?"
Tiểu thư tựa hồ muốn cười, nhưng mím môi nhịn xuống, giả vờ nghiêm túc trừng mắt
với Vệ Thần, nói: "Cô còn muốn thế nào?"
Cửu Dạ sợ hãi rụt rè không muốn đi, nói: "Tiền lương đâu?"
Tiểu thư sửng sốt một chút, nhìn nàng nửa ngày, như là hiểu ra nàng muốn nói
cái gì, không nhịn được cười ra một tiếng: "Ai nói muốn đuổi việc cô? Cô
đi nghỉ ngơi đi, tôi cùng chủ tịch còn có chuyện muốn bàn bạc."
Tiếng cười gần trong gang tấc khiến Cửu Dạ có chút hoảng hốt, có chút thất thần.
May thay nàng là người có ý chí phi thường, vội vàng làm bộ khẩn trương lau mồ
hôi trên đầu, miệng tùy tiện đáp ứng hai tiếng: "A. . . . . . vậy. . . . .
. được. . . . . ."
Sau khi định tâm lại rồi bổ sung thêm một câu: "Thật là, hại ta căng thẳng
cả buổi."
Tiểu thư lần thứ hai cười ngất. Đoạn xoay người phải đi, tiểu thư lại bảo nàng:
"Ngày mai đem sơ lược lý lịch của cô lên đây."
"Hả?" Sơ lược lý lịch của nàng. . . . . . Tuy rằng Cửu Dạ đúng là đã
tốt nghiệp trung học. Thế nhưng nàng là không có bằng, làm sao bây giờ?
Khỏi cần giả ngu với vị đại tiểu thư này nữa, nàng đã sớm đóng cửa vào phòng
bàn việc quan trọng với chủ tịch rồi. Cửu Dạ khóe môi nổi lên.
Đã lâu không gặp, nàng vẫn đáng yêu như trước.
"Tiểu vệ, mang cái văn kiện này đi sửa cho tôi!".
"Tiểu vệ, không đủ giấy, cô đến kho lấy giấy khổ A4 về đây!".
"Tiểu vệ, hết trà rồi, đi siêu thị mua đi".
"Tiểu vệ. . . . . ."
Tại phòng tài liệu, Cửu Dạ sắm vai tiểu viên chức vĩ đại, nghe theo phân phó của
chủ nhiệm, chạy qua chạy lại, bận tối tăm mặt mũi. Thấy chủ nhiệm vừa đi ra
ngoài, Tiểu Trương mang vẻ mặt đồng tình nói với Cửu Dạ: "Mới vào chính là
như vậy, qua hai ba ngày là quen thôi, chủ nhiệm vậy thôi chứ thật ra hiền lắm".
Nói xong quay lại đánh máy tiếp. Cửu Dạ nói thầm: nếu mi thông cảm với ta sao
không giúp ta một ít?
Nhưng mà Cửu Dạ không có cơ hội hưởng cái "Hiền lành" của chủ nhiệm bởi
vì ngay hôm sau nàng đã không cần trở về phòng tài liệu.
Buổi chiều, tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc vang lên. Cửu Dạ nhìn
trái nhìn phải, hai người kia ai cũng ở gần cái điện thoại hơn nàng nhưng lại
thờ ơ. Được, tự mình nghe, chắc là có phòng nào cần đưa văn kiện đây. Nhìn
thoáng qua dãy số, quả nhiên là số nội bộ của công ty, cầm lên ống nghe, nói:
"Xin chào, phòng tài liệu nghe."
Từ trong điện thoại vang lên một thanh âm quen thuộc, ngữ khí bất thiện nói:
"Vệ Thần, sao còn chưa đưa sơ lược lý lịch lên?"
Sơ lược lý lịch?. "Ngài là ai?".
Đối phương trầm mặc một chút, như là đang nhẫn nại, sau đó rất bình tĩnh nói:
"Tôi là Tả Tử Câm".
". . . . . . Tổng, tổng giám đốc. . . . . ."
Cửu Dạ vừa nghe cái này mới nhớ ra, là tiểu thư tầng 27, nàng còn nhớ bảo mình
đem sơ lược lý lịch lên sao, vội vàng đáp: "Đem ngay, đem ngay! Bây giờ sẽ
đem lên ngay!"
"Quên đi, tôi nhận được rồi, cô trực tiếp lên đây nói chuyện đi."
"Ách. . . . . . Được. . . . . ."
Cửu Dạ nói thầm: cô đã cầm rồi còn bắt tôi đem lên làm gì?
Quay đầu lại thấy đồng nghiệp đều trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng giống như nhìn
thấy quỷ. Đặc biệt là Tiểu Trương, vẻ mặt đồng tình, mặt trái viết : ”Nước sông
Dịch lạnh ghê”, mặt phải viết “Tống tiễn tiểu Vệ”. (ý chỉ Kinh Kha người nước vệ
đi ám sát Tần Thủy Hoàng năm xưa). Cửu Dạ không thèm nhìn ánh mắt của bọn họ,
tùy tiện đẩy cửa đi ra ngoài, đi cầu thang bộ lên lầu, từ tầng một đi đến tầng
hai bảy.
Hà, phòng làm việc của Tử Câm đây rồi!.
"Cốc cốc!" Cửu Dạ gõ cửa, không có phản ứng. Nàng lại gõ thêm một lần!.
"Cốc cốc!"
Vẫn không có phản ứng?.
Trong lúc Cửu Dạ đang suy nghĩ có nên trực tiếp đẩy cửa đi vào hay không, phía
sau bỗng nhiên có người nắm vai nàng, mang theo một cỗ nhàn nhạt mùi nước hoa
quen thuộc. Thân thể nàng cứng đờ. Nhưng lập tức thả lỏng. Bây giờ là ban ngày,
nếu nàng "Khua tay động chân" với người trong công ty, không bị đuổi
việc cũng bị trừ lương!.
Quay đầu lại, chính là thấy tổng giám đốc tiểu thư tay đang cầm văn kiện. Nàng
nhìn Cửu Dạ có chút ngoài ý muốn nói: "Vào đi thôi". Nói xong mắt vẫn
không rời khỏi Cửu Dạ, trực tiếp đi vào, tựa vào bàn công tác của chính mình. Cửu
Dạ cười khổ trong lòng: Tử Câm không ở trong phòng làm việc, là cố ý muốn thử
thân thủ của mình sao?. Nàng có chút chần chờ, tiểu thư mất kiên nhẫn nói:
"Sững sờ ở cửa làm gì? Vào đi!"
"À, vâng!"
Phòng làm việc của tiểu thư rất đặc biệt, một bàn làm việc mỹ miều, điện thoại,
đồ trang sức, các loại bút, lịch ngày, máy vi tính và vân vân đầy đủ mọi thứ,
không biết có phải lúc rảnh rỗi nàng thường ngồi trang trí hay không. Văn kiện
tài liệu chỉ có một ít đặt ở bên cạnh.
"Ngồi đi". Tiểu thư chỉ vào chiếc ghế sô pha xa hoa ở bên cạnh.
Cửu dạ cười nịnh: "Không không, tôi đứng là được rồi."
Tiểu thư hừ một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn, nhíu mày nói: "Bảo cô ngồi
thì cô cứ ngồi!".
Thấy nàng phát hỏa, Cửu Dạ không nói hai lời, ngồi ngay xuống sô pha. Tiểu thư
nhẹ nhàng nhấc chân, dướn người một chút, ngồi lên bàn làm việc, giương mắt
nhìn Cửu Dạ, nói: "Tôi nghe nói người luyện võ không thích ngồi sô pha, ở
đây không có ghế băng, cô chịu khó một chút."
Cửu Dạ cười gượng nói: "Sao có thể? Tôi là không dám ngồi trước mặt tổng
giám đốc".
Váy của tiểu thư không dài, nàng ngồi ở trên bàn làm việc, Cửu Dạ ngồi ở sô
pha, thấp hơn nàng rất nhiều, theo độ lớn của góc này, Cửu Dạ do có thị lực hơn
người có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh dưới váy.
. . . . . .
Màu trắng phấn hoa, rất đáng yêu.
Cửu Dạ nghĩ thầm.
Ta thật ra thích màu phấn hồng hơn.
Cửu Dạ tưởng tượng không biết xấu hổ.
Làm sát thủ, có rất nhiều chi tiết phải chú ý. Ví dụ như khi đứng thẳng, nhất định
phải tận lực nhớ hết vị trí cửa sổ của gian phòng; hay là khi cầm cái chén uống
nước, không được phép mất đề phòng, luôn luôn ở trong tư thế có thể dùng cái
chén trong tay biến thành vũ khí giết người. Từ nhỏ được dạy để trở thành sát
thủ cùng với những đợt giáo huấn đẫm máu đã khiến nàng dưỡng thành những thói
quen này. Nàng không ngồi sô pha, không ngồi tràng kỷ. Nếu như không nhất thiết,
dù chỉ là một cái đệm nàng cũng không ngồi, cản trở nàng đứng lên. Hơi chậm một
chút, nói không chừng đạn vì cái chậm một chút làm lấy mạng của nàng!.
Thế nhưng Tử Câm nói: "Bảo cô ngồi thì cô cứ ngồi!"
Tử Câm đã nói vậy, nếu không ngồi sẽ khiến nàng không vui. Vậy ngồi thôi.
"Tại sao lâu như vậy? Nhận được điện thoại của tôi sao không lên
ngay?"
"Không, Tôi đi cầu thang bộ, hơi mất thời gian".
"Sao không đi thang máy?"
"Tôi bị say thang máy".
Đã mấy năm không cùng nàng nói chuyện, Tử Câm ngày nay nói chuyện như muốn gây
sự, thiếu chút nữa khiến nàng chống đỡ không được. Tiểu thư mặt không đổi sắc,
hơi gật đầu, nói: "Tôi nghe Tằng bí thư nói, chữ của cô viết rất đẹp, lại
có ý tứ, sao lại chỉ tốt nghiệp trung học?"
Tằng bí thư là người phụ trách tuyển nhân viên cấp thấp nhất tháng trước, vì
thích chữ nàng viết mới tuyển nàng, điều này khiến nàng rất cảm kích, hai người
từ đó cũng trở nên thân thuộc. Tằng bí thư lúc gần đi cố ý dặn nàng buổi tối
mang trà cho tiểu thư, này trong đó cũng có ý muốn đề bạt nàng. Trong sơ lược
lý lịch viết Cửu Dạ là người miền núi ở Vân Nam, Tằng bí thư cho rằng nông dân
tương đối giản dị, hoặc không là, bởi vì cảm kích đối với Tằng bí thư, ở góc độ
báo ân, Cửu Dạ so với các nhân viên khác yên tâm hơn.
Cửu Dạ đáp: "Ở quê của ta không có đại học".
Đúng vậy, trong doanh trại huấn luyện sát thủ nằm sâu trong rừng, trường học gì
cũng không có. Tiểu thư trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, còn có một điểm đồng
tình, nhưng che giấu xuống rất nhanh, tốc độ cực nhanh, cũng chỉ có Cửu Dạ là
người chuyên nghiệp mới nhìn ra.
Tiểu thư nói: "Không có bằng cấp cũng không sao, chỉ cần chăm chú, bây giờ
học vẫn còn kịp. Chữ của cô viết rất đẹp, đây là ưu thế".
Dừng một chút lại nói: "Ngươi có học võ?"
Cửu Dạ đáp lại: "Không có, chỉ là hồi bé cùng chúng bạn đánh nhau, lớn
thành quen. Tổng giám đốc biết đấy, trị an ở nông thôn hỗn loạn, không biết
không được."
Đúng vậy, trại tập huấn của sát thủ, không có bản lĩnh sống không được.
"Hừm. . " Tiểu thư đáy mắt có chút thất vọng nói: "Tôi còn tưởng
cô, tôi có học qua quyền đạo, nhìn cô có thân thủ tốt, còn tưởng rằng cô có học
võ!".
Nhìn ra ý tứ của nàng, Cửu Dạ trong lòng buồn cười, nhìn bề ngoài nàng là tuýp
người mạnh mẽ, không ngờ cũng là người mê tiểu thuyết võ hiệp.
Tả Tử Câm
đưa Cửu Dạ một bản tài liệu, nói: "Tằng bí thư nghỉ phép hai ngày, cô viết
chữ đẹp, giúp tôi một chút."
Viết chữ đẹp thì có quan hệ gì ở đây?. Hiện tại đều là đánh máy vi tính, không
lẽ làm bí thư phải viết tay?. Cửu Dạ không biết ngoại trừ sơ lược lý lịch phải
viết tay còn có cái gì nữa. Nhưng là phân phó của tổng giám đốc, như là lệnh
vua ban xuống, lập tức gật đầu đáp ứng.
"Cô xuống phía dưới thu thập đồ đạc đi, ngày mai đến ban trợ lý báo tin.
Được rồi, tối nay cô có rảnh không?"
"Cái này. . . . . ." Tổng giám đốc gọi, dù là không có thời gian cũng
phải thành có thời gian, thế nhưng. . . . . .
"Có chuyện gì sao?"
Tử Câm à, nàng thật đúng là ép người ta quá.
"Tối nay chị tôi đến". Cửu Dạ không thể làm gì khác hơn là nói thật.
Tả Tử Câm khó hiểu hỏi: "Cô không phải nói nhà cô ở tại vùng núi Vân Nam
sao?"
Cửu Dạ gật đầu nói: "Là tới tìm tôi vay tiền. Nói là trưởng bối trong nhà
qua đời, vì vậy. . . ".
Cửu Dạ dùng từ cẩn thận, triển khai liên tưởng phong phú của nàng. Lời nói dối
càng tỷ mỷ càng dễ bị vạch trần, người bình thường thường tin tưởng phán đoán của
mình vì vậy dẫn dắt đối phương vào không gian tưởng tượng rồi đưa ra kết luận
mà đối phương mong muốn, lời nói dối như vậy mới khiến người khác tin. Ánh mắt
có chút áy náy nhìn Tử Câm, vị tiểu thư này, tại công ty lanh lợi tháo vát, hay
động tâm thương người.
Tả Tử Câm có chút xúc động, suy nghĩ một lúc, nói: "Như vậy đi, tôi đi
cùng cô."
"Hả?". Nàng đi gặp đại tỷ, đưa Tử Câm đi theo thế nào được?. Cửu Dạ
có chút bối rối, khéo léo cự tuyệt: "Không cần, tôi tự đi là được rồi. . .
. . ."
"Tôi có thể chi cho cô một tháng tiền lương, chẳng qua tôi muốn nhìn xem
cô có gạt tôi hay không!" Nàng liếc mắt nhìn Cửu Dạ có chút gian
trá.
Chậc, lúc này lại thông minh thế.
Cửu Dạ sao nỡ nhẫn tâm làm Tử Câm mất hứng? Chỉ còn biết gật đầu đáp ứng.
Trở lại phòng tài liệu, tiểu Vương đã kích động chạy tới, nói: "Tiểu Vệ,
cô quen tổng giám đốc?".
"Không quen. Mới gặp một lần". Hơn nữa tối hôm qua còn cho cha nàng một
cước.
"Oa, thật không?. Tổng giám đốc có phải rất hấp dẫn hay không?. Cô không
biết, tôi là fan của nàng. Từ nước ngoài trở về làm tổng giám đốc mới có nửa
năm đã quay mấy lão cổ đông như chong chóng. Lần trước còn sa thải giám đốc
kinh doanh!"
"Hế". Cửu Dạ tùy ý gật đầu.
"Đây là thái độ gì? Không phải cô làm sai chuyện gì bị tổng giám đốc phát
hiện đấy chứ?"
". . . . . ."
Cửu Dạ thở dài, tên này thật lắm chuyện, không hiểu tại sao là đàn ông mà lại
nói nhiều như vậy!.
"Đúng không? Thật là bị nắm thóp rồi?"
Bị tiểu Vương lải nhải cả buổi chiều, Cửu Dạ làm như không nghe thấy, tổng giám
đốc lại gọi điện thoại tới.
Ra đến ga ra, tiểu thư hỏi: "Biết lái xe không?"
"Biết một chút".
Xe đạp, ô tô đương nhiên không cần phải nói, du thuyền ca-nô không đáng kể, xe
tăng bọc thép tùy ý lái, các loại loại máy bay, tàu bay cũng không thành vấn đề.
"Tốt lắm, tôi tìm cho cô cái giấy phép, từ nay về sau cô lái xe cho
tôi."
"hả?". Tiểu thư, ta tùy tiện nói một chút cũng tin? Nàng cũng không sợ
bị tai nạn xe cộ mà mất mạng sao?.
"Thế nào, không muốn?"
"Muốn, muốn, nhưng mà tôi bị say xe".
"Không sợ, lái xe sẽ không bị say, ngồi xe mới say".
Cửu Dạ âm thầm đảo cặp mắt trắng dã. Tiểu thư, ngươi tin lời ta?. Quá dễ tin
người rồi.
"Cô cho rằng trên đời này không có công phu thực sự sao?". Nàng đột
nhiên hỏi một câu, sau đó cười cười, mang theo một chút hoài niệm, nói:
"Tôi trước đây gặp qua một người, có thể nhảy qua tường cao ba thước".
"Thế nào, không tin?".
"Tin!. Không tin không được? Tôi lúc trước ở bên ngoài lăn lộn cũng đã từng
gặp qua cao thủ. Có điều để có thể luyện đến trình độ như vậy phải có nghị lực
phi thường, vượt qua giới hạn của người bình thường. Thế giới mà bọn họ sống
ngươi khó có thể tưởng tượng ra được, tổng giám đốc cảm thấy hứng thú chẳng qua
là vì cảm thấy thế giới của bọn họ không giống với thế giới của ngài mà
thôi". Có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ với thế giới hắc ám không phải là chuyện tốt.
"Huống hồ, giỏi võ thì có ích lợi gì, chỉ biết trở thành tay sai cho người
khác, kẻ chết thay. Chỉ có người có tiền như tổng giám đốc mới tốt!".
"Cô quả nhiên biết võ công". Tả Tử Câm liếc mắt nhìn Cửu Dạ, nói:
"Lái xe đi, em gái!".
". . . . . ."
Cửu Dạ cảm thấy như nàng bị cái "Võ lâm cao thủ" này đùa giỡn.
Cửu Dạ bị say xe là thật, nhưng là không phải say như người bình thường. Tình
hình chung khi nàng lái xe là phi tiêu bay đầy phía sau, xe cảnh sát, xe bảo
tiêu chạy đuổi theo thành hàng dài. Vì vậy, nàng chỉ quen nhấn ga, không quen
phanh xe mà lái xe bình thường phải đi rất chậm, bằng không sẽ đi quá tốc độ
cho phép. Chậm rì rì như vậy khiến nàng say.
May là lần này tổng giám đốc cuối cùng cũng không có bắt nàng lái xe, khiến cho
Cửu Dạ hưởng thụ cảm giác được tổng giám đốc lái xe cho một lần. Bằng không khiến
đại tỷ nhà nàng chờ, nàng không chết cũng bị lột da!. Nói đến cặp mắt của thủ
lĩnh đại tỷ nhà nàng tuy rằng không thể giết người nhưng đã có tiền lệ khiến
người khác phát điên.
Khi xe chạy đến điểm hẹn, hai người liền nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn
điển hình đứng bên cạnh, thấy Cửu Dạ hai mắt bắt đầu đẫm lệ, hô to bằng tiếng
Vân Nam địa phương: "Cửu muội!".
Cửu Dạ sợ đến hồn bay phách tán.
Kia, kia, kia, kia là ai?. Tiểu mỹ nhân đại tỷ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu
hoa, khuynh quốc khuynh thành, mê chết người không đền mạng của nàng đâu?.
|
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian